Khó mà hình dung được nụ cười cợt nhả kia.
Mê hoặc, lạnh nhạt, lại thêm phần thương yêu như có như không, khiến lồng n.g.ự.c ta dâng lên một loại khô khan nói không rõ thành lời, trên người không có một chỗ nào tự tại.
Này không thích hợp.
“Vương Dư, có phải ngươi……uống đá rồi không?” (Đá ở đây là thuốc nha, không phải chơi đá nhe mấy bà >