Phó Dực nhíu mày, cảm giác bị dị vật xâm nhập dưới thân khiến cô có chút khó chịu, nhưng cô nghĩ đó là tay của Trịnh Dữ, sự khó chịu giảm bớt đi một chút. Dần dần, cảm giác khó chịu biến thành thỏa mãn, tốc độ ngón tay đâm vào rút ra tăng nhanh dần, cô còn có thể nghe được tiếng nước “òm ọp òm ọp” phía dưới nữa.
Tiếng nước đó là của cô sao? (′⊙w⊙) Thật là xấu hổ quá đi (>..