Người dịch: PrimeK
Nhớ lại lúc trước mọi người cùng nhau khóc, náo loạn, cười, dựa lưng vào nhau chiến đấu, từng màn kia trải qua khắc cốt ghi tâm, cả đời cũng khó có thể xóa đi. Nhưng bây giờ, tất cả chỉ có thể trở thành ký ức. Hồi ức tựa như một cây kim đâm sâu vào trái tim Lãnh Dạ, mỗi lần nhớ lại, liền đau thêm một phần. Tất cả đồng bọn đều đã chết, ngay cả Vịt Bầu cái tên trói gà không chặt kia, ở thời điểm cuối cùng lại cũng dũng mãnh như thế, dám lái trực thăng đi mở ra một con đường máu. Bất quá chính là Vịt Bầu xả thân vì nghĩa, mới cho Lãnh Dạ cùng Âu Dương Nguyệt Nhi, Nguyễn Thanh Ngữ, Trương Hân Hân bốn người cơ hội sống sót.
Một giọt nước mắt, chẳng biết từ lúc nào lặng lẽ đọng trên mặt Lãnh Dạ. Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời, hít một hơi thật sâu.
Mọi người, không còn nữa.
Sau này, lại biến thành một người lẻ loi rồi……
Căn cứ vẫn tồn tại, nhưng người bên trong đã không còn.
Cảnh vật vẫn còn, mặt người đã hoàn toàn biến mất. Những lời này có lẽ là hình dung tốt nhất hiện tại. Không có 11 căn cứ của bọn họ trở nên vắng ngắt, ngay cả tiến sỹ điên cũng trở nên trầm mặc ít nói, mỗi ngày chỉ vùi đầu làm nghiên cứu. Cuồng Triều và Nhược Từ bọn họ cũng trở nên trầm mặc, giống như linh hồn tất cả mọi người đều bị rút sạch, ngay cả trái tim cũng trở nên mất sức sống
Thở dài, Lãnh Dạ đi tới trước bia mộ số 11, nhẹ nhàng buông một quyển sách trong tay xuống, tên sách là