App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 31: Thu phục lũ nhóc nghịch ngợm



Edit + beta: Herbicides.

Giang Chước trở về trường học, hôm sau, Thường Minh đã tỉnh rượu đến kí túc xá tìm cậu, khi vào cửa còn cầm túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt, đầu tiên là phân chia cho các bạn cùng phòng rồi mới kéo Giang Chước qua một bên nói chính sự.

Thường Minh nói: “Người anh em, chuyện bên Trung học số 8 đã bàn xong rồi, bắt đầu từ tuần sau, khóa học phát triển tố chất kéo dài hai tuần, vậy phiền cậu. Chờ tôi thực tập xong sẽ mời cậu ăn cơm.”

“Lên lớp thì không có vấn đề gì.” Giang Chước nói: “Nhưng cậu không mang kế hoạch dạy học hay giáo án thì tôi dạy cái gì?”

Thường Minh khoát tay: “Không có mấy thứ đó đâu. Trường học muốn cho lũ nhóc nghịch ngợm đó cảm nhận một chút văn hóa truyền thống, cũng không phải dùng để đi thi. Tóm lại thơ ca nhạc họa, đao thương kiếm kích, phong thủy huyền học, cậu muốn nói gì thì nói.”

Giang Chước nói: “Ò, thế trường học bên kia tính toán cũng tốt. chỉ cần trả một phần tiền, giáo viên dạy văn dạy võ đều mời được.”

Thường Minh ha ha cười: “Đao thương kiếm kích là tôi nói bừa đấy, nhưng mà võ thuật cũng nằm trong văn hóa truyền thống còn gì. Cần phải cho các em nhỏ thấy vấn đề theo nhiều mặt chứ.”

Hai người vốn chỉ nói đùa như vậy thôi, nhưng Giang Chước thật sự không ngờ, Thường Minh lại là một người có miệng quạ đen, lời của anh một câu thành sấm, trở thành sự thật.

Thứ hai đầu tuần, Giang Chước đến Trung học số 8 bắt đầu kiếp sống giáo viên. Cậu chọn thời gian không khéo lắm, đến cùng lúc với nhóm học sinh đến trường, xe đi đến cổng thì không vào được, bên người tiếng chuông xe đạp cùng âm thanh cười nói của học sinh vang lên không ngừng, hơi thở thanh xuân dạt dào.

Giang Chước xuống xe, có vài nam sinh mặc đồng phục gặm bánh bao chạy vượt qua bên cạnh cậu, các nữ sinh thì nhã nhặn hơn, túm năm tụm ba dắt tay nhau, thỉnh thoảng nhìn trộm cậu, lại kề tai nhau thì thầm.

Cũng khó trách được các cô, Giang Chước mặc đồ thường, vẻ ngoài anh tuấn, ở cùng những học sinh đồng phục xanh trắng rất nổi bật, cậu chắc chắn không phải học sinh trung học, nhưng nếu nói là giáo viên thì quả thực hơi trẻ tuổi, cũng quá đẹp. So với những người bạn học chưa đủ chín chắn, một anh đẹp trai hơn hai mươi tuổi hiển hiên được các nữ sinh ưu ái hơn. Đương nhiên, không chỉ các cô lén lút bàn luận, các nam sinh cũng rất tò mò với người mới đến này.

Các học sinh vẫn luôn nhìn theo Giang Chước đến khi cậu đi vào khu dạy học của lớp 11, còn có người thấy Giang Chước vào văn phòng của chủ nhiệm khối, gan lớn cẩn thận trốn ở ngoài xem một hồi, hưng phấn chạy về lớp tuyên bố, anh trai đẹp siêu cấp kia là giáo viên phát triển tố chất cho bọn họ!

Lớp đầu tiên của khối 11 được học phát triển tố chất là lớp số 7, cuộc sống trung học tẻ nhạt, trong lớp cũng không gặp được cái gì mới mẻ, nghe vậy cũng có một hồi bàn tán:

“Này, Tử Hàng, cậu nhìn thấy anh gì mới đến kia chưa?”

Ngô Trạch lấy bút chọc chọc lưng Triệu Tử Hàng, vừa lấy vở che mặt, vừa nhỏ giọng bảo: “Sáng nay tôi đi xe đến trường cùng lúc với anh ta, nhưng không thấy mặt, nữ sinh bên lớp số 8 đều bảo anh ta đẹp trai, cậu nói xem liệu mặt anh ta có dễ nhìn như thế không?”

Triệu Tử Hàng tức giận nói: “Mắt nữ sinh bên lớp số 8 có vấn đề thì có, đẹp cái rắm.”

Từ sáng sớm đến giờ cậu ta vẫn luôn yên lặng, âm lượng của mấy câu này không nhỏ, cũng hấp dẫn những bạn học xung quanh. Bạn cùng bàn Triệu Tử Hàng hỏi: “Nghe lời này của cậu là thấy anh ta rồi à?”

“Đương nhiên thấy rồi!”

Triệu Tử Hàng nói: “Các cậu biết vì sao khách sạn của ba tôi không tiếp tục kinh doanh mà đóng cửa kiểm tra lại không? Chính là do hắn hãm hại, hắn nói há cảo nhà chúng tôi có độc, còn bảo nhìn ra nhờ xem tướng — nghe có vớ vẩn không? Hiệu trưởng bị điên rồi, tuần trước thì bắt chạy bộ thể dục, tuần này thì thuê một tên thầy bói đế dạy học, đm.”

“Sao cậu không nói sớm!” Tính cách của Ngô Trạch vốn là sợ thiên hạ không loạn, thời kì ảo tưởng sức mạnh tuổi dậy thì còn chưa qua đi, mỗi ngày đều nghĩ mình là anh hùng giang hồ thấy việc nghĩa ra tay, nghe vậy liền bất chấp: “Thế thì phải cho hắn một trận! Chúng ta phải cho hắn nhìn xem, để hắn biết cậu không phải dễ đắc tội!”

“Này này, các cậu kiềm chế chút.” Bạn cùng bàn của Triệu Tử Hàng nói: “Anh ta là thầy giáo đấy!”

Ngô Trạch nói: “Dạy có hai tuần, không tính là thầy giáo, Tử Hàng cũng nói hắn là một tên thầy bói còn gì? Cho dù có thì sao, còn sợ à?”

Bị cậu ta cổ động, vài bạn học xung quanh cũng đến, mồm năm miệng mười nói chuyện, bọn họ càng nói càng hăng, khiến nữ sinh Tào Lệ Na ngồi đối diện Ngô Trạch không nhịn nổi, xen miệng vào: “Các cậu đừng có như thế nữa, cô giáo Vương chính vì bị các cậu làm cho khó chịu đến chạy đấy. Tôi biết người sẽ dạy chúng ta lần này tên Giang Chước, anh ấy còn từng lên TV đấy. Anh ấy không phải thầy bói.”

Ngô Trạch chê cười nói: “Tôi muốn làm gì cậu quản lí được à? Ôi chao, đừng nói là cậu thầm thích hắn nhé? Ối chà chà!”

Với một cô gái học trung học thì vấn đề ‘yêu mến’ hay ‘thích thầm’ vẫn khá là mẫn cảm, Tào Lệ Na vốn muốn khuyên những nam sinh này một chút, bị Ngô Trạch nói đến đỏ mặt, nổi giận quay đầu về chỗ của mình.

Nhóm Ngô Trạch bắt đầu hào hứng bày mưu tính kế, muốn ra oai với thầy giáo nhỏ mới đến này. Bọn họ vốn cũng hay kéo bè đánh nhau, trong lớp cũng không có ai dám nói gì. Chỉ có lớp trưởng Trần Kính Phi khi nghe thấy Ngô Trạch muốn để một xô nước kim loại trên cửa không nhịn được nói: “Các cậu muốn đùa chơi chơi thì thôi, nhưng như thế sẽ khiến thầy bị thương.”

Triệu Tử Hàng nói: “Không có chuyện đó đâu, xô này mỏng mà, rơi vào người không bị thương đâu, chúng tôi có kinh nghiệm rồi.”

Ngô Trạch coi như cho Trần Kính Phi chút mặt mũi, nói: “Lớp trưởng, chuyện này coi như cậu cũng có ngăn chúng tôi, tôi không nghe cậu cũng không có cách nào, không nói nữa, được chưa?”

Trần Kính Phi bất đắc dĩ: “Các cậu kiềm chế chút, nếu khiến người khác bị thương là to chuyện đấy.”

Ngô Trạch cười hì hì, không nói chuyện.

Giang Chước phụ trách dạy lớp 5, 6, 7, 8, trong đó tiết đầu tiên là cho lớp 7. Lớp này tập trung học sinh cá biệt của cả khối, có tiếng là khó bảo, đã đổi giáo viên vài lần, lãnh đạo trường cũng tuyệt vọng, cho nên hi vọng có thể nhờ truyền thống văn hóa cảm hóa bọn họ một phen. Cậu đi văn phòng trước, gặp chủ nhiệm khối và chủ nhiệm lớp số 7.

Giáo viên chủ nhiệm lớp số 7 tên Phương Cương, cũng là người mới, chỉ vừa nhận lớp nửa năm trước. Anh cũng chỉ lớn hơn Giang Chước một tuổi, nhưng có thể là do nghề nghiệp này khiến người ta mệt nhọc, đã có dấu hiệu của việc hói đầu, thoạt nhìn rất giống ba mươi tuổi. Mọi người đều biết thân phận của cậu đặc biệt, rất khách sáo, chủ nhiệm khối nói mấy câu rồi rời đi, Phương Cương nói với Giang Chước: “Thầy Giang, chút nữa chắc lớp kia sẽ làm cho thầy hao tâm tổn trí, tôi phải nói với thầy vài thứ.”

Giang Chước nói: “Thầy Phương không cần khách sáo thế, mời thầy nói.”

Phương Cương nhỏ giọng: “Trong lớp số 7 kia có một vị trí trống không, thầy đừng xếp ai ngồi vào đó là được.”

Giang Chước do bệnh nghề nghiệp, bình thường khi gặp ai đó hoặc đến đâu đó cũng đôi khi cần kí kết một số quy định kì quái, đã sớm quen rồi. Nếu bình thường, cậu sẽ cứ như thế nghe theo, không hỏi han gì, nhưng lần này hiển nhiên liên quan đến vụ án. Giang Chước: “Vậy xin hỏi chỗ ngồi kia ….?”

Cậu chưa kịp nói xong thì chuông vào lớp đã kêu lên, Giang Chước đành vội vàng chào Phương Cương một tiếng rồi đi về phía phòng học. Điện thoại di động trong túi quần hơi rung, Giang Chước vừa đi vừa lấy ra xem, thấy APP có thông báo, cậu tưởng bối cảnh nhân vật đã xuất hiện bèn mở điện thoại ra.

[ Khán giả vào phòng trực tiếp lần này đến từ ‘Thế giới trong mơ của bá đạo tổng tài’, mong chủ kênh cố gắng! ]

Khi bắt đầu lần live stream đầu tiên, Giang Chước gần như không có ai ngó ngàng đến, lúc này cũng đã nổi, lần này live vừa mở đã có nhiều người vào phòng. Khán giả cũ sau một vụ án cũng khá quen thuộc với Giang Chước, việc làm đầu tiên chính là bình luận, chiếm chỗ trước:

[ Có live stream mới rồi, vui quá! ]

[ Hic hic hic chủ kênh đẹp trai quá, còn có khí chất thiếu niên, không được, tui phải cap màn hình! ]

[ Ha ha ha, suy nghĩ của mấy anh em lầu trên giống mấy cô gái ở Trung học số 8. ]

[ Live stream lần này có ý gì nhỉ, còn có vị trí không cho ngồi …. Chắc có chuyện xưa gì đó. ]

Khán giả mới có hơi bất ngờ khi thấy đề cử phòng trực tiếp này trên trang của mình, những người đến từ thế giới Bá đạo tổng tài thì yêu cầu cơ bản với chủ kênh chỉ là còn trẻ, có tiền, có sắc, nhìn đủ lãnh khốc là được, nhưng người này hình như là một giáo viên trung học mà? Hơi tầm thường thì phải? Có người tò mò liền mở phòng trực tiếp.

So với lần live stream trước luôn chiếu lên người Giang Chước, sự kiện liên quan cũng triển khai xung quanh cậu, cho nên hầu hết những người nhiệm vụ đề cập đến đều là những người cậu biết, lần này đến một bản đồ mới lạ lẫm, APP cũng rất tri kỉ mà tự động cho một chút giới thiệu nhân vật, cùng với cảnh báo của hệ thống.

[ Nhiệm vụ thứ 1: thu phục lũ trẻ nghịch ngợm. ]

[ Cảnh báo: phía trước có nguy hiểm, mong chủ kênh chú ý!!!! ∑(>Д


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.