Lúc Tống Dĩ Sam gọi điện thoại thúc giục lần nữa, Thẩm Ấu Dao giới thiệu người tiếp xúc của công ty TDO cho cô ta và để cô ta tự mình tranh thủ chớp lấy cơ hội. Tống Dĩ Sam không quá nguyện ý cho lắm vì chính cô ta cũng biết nếu bản thân mình đi đàm phán thì khẳng định sẽ rất mất sức, chưa kể còn có khả năng sẽ bị thất bại, còn không bằng để Thẩm Ấu Dao trực tiếp đi đàm phán rồi đến đưa cho cô ta.
Thẩm Ấu Dao cũng không quen cô ta nên không biết ý định này: “Thứ nhất, hiện tại nhà họ Đỗ gặp chuyện không may nên tôi không có thời gian dành cho chuyện này, thứ hai, sau này có phải cô nên giải thích với mọi người chuyện tôi để cho cô làm người đại diện là như thế nào đúng không? Cô tự mình đi bàn bạc có thể chứng minh bản thân được, cô nói là bản thân tự mình tranh thủ có được cơ hội, việc đó đối với con đường sau này của cô cũng có lợi chứ không có hại.”
Tống Dĩ Sam bị thuyết phục, bây giờ Đỗ Hoằng Nghị đã để xảy ra chuyện lớn như vậy, Thẩm Ấu Dao quả thật không tiện, với lại muốn lấy được giá trị của người khác thì việc đầu tiên cô ta phải làm đó là bảo đảm địa vị của bản thân, khiến nó trở nên vững chắc hơn bao giờ hết.
Nhưng chính Tống Dĩ Sam cũng không biết rằng khi bị Đỗ Hoằng Nghị làm tổn thương như thế, thì hai mẹ con nhà họ Đỗ căn bản không có ý định lãng phí bao nhiêu tâm tư trên người ông ta, chính vì thế mà Thẩm Ấu Dao cũng không bận rộn như trong tưởng tượng của cô ta cho lắm, mọi việc đều là dự định sẽ trở về đoàn làm phim.
Lúc người của công ty TDO tìm Thẩm Ấu Dao để cô làm người đại diện đương nhiên Đỗ Trạch Thần cũng biết, đối với cách làm của Thẩm Ấu Dao anh cũng tỏ vẻ đồng ý, nhưng sau khi nghe Thẩm Ấu Dao từ chối và giật dây cho Tống Dĩ Sam thì không chỉ mấy người khác mà chính anh cũng vô cùng kinh ngạc.
“Chính em cũng phải từng bước từng bước đi lên, dùng tinh thần kiên định là tiến tới, vậy sao còn nhường cho cô ta cái bánh lớn này?” Đỗ Trạch Thần cảm thấy nghi hoặc: “Quan hệ của hai người không tốt đến mức này, huống hồ gì cô ta có thể ăn được cái bánh này sao?”
Thẩm Ấu Dao nói: “Cô ta buộc em đưa cho cô ta, nói không đưa thì sẽ xảy ra hậu quả rất nghiêm trọng.”
Đỗ Trạch Thần cười nhạo: “Lá gan rất lớn, nói đi, sao lại thế này?”
Thẩm Ấu Dao nhìn kỹ gương mặt của người đàn ông mình yêu: “Anh cũng không hoài nghi em hả?”
Đỗ Trạch Thần nói: “Tại sao phải hoài nghi em, chưa kể, anh cũng đã sớm phát hiện hai người có cái gì đó không đúng rồi, Tống Dĩ Sam đối với ai cũng lộ ra vẻ khách khí, vậy mà đối với riêng em lại là bộ dáng tùy tiện, có vài lời cô ta nói khiến người ta cảm thấy rất đương nhiên, cảm giác em là tiểu đệ (ở đây chỉ người sai khiến) của cô ta.”
Thẩm Ấu Dao không nghĩ tới anh đã sớm phát hiện ra: “Sao anh lại biết, em thấy anh chưa từng hỏi qua em.”
Đỗ Trạch Thần cười nói: “Nếu anh hỏi thì không chừng sẽ khiến em khó xử, điều anh lo lắng duy nhất vẫn là vấn đề xã giao của em, những phương diện khác có thể em giỏi hơn anh. Cho dù ở thời điểm thích hợp thì em chắc chắn rằng bản thân sẽ nói cho anh biết rằng em đang gặp vấn đề sao? Anh phải tự tìm hiểu chứ!”
Thẩm Ấu Dao nhích lại gần rồi lao vào vòng tay anh: “Trạch Thần, em cảm thấy em thật sự rất may mắn.”
Đỗ Trạch Thần cười nói: “Là cả hai chúng ta đều rất may mắn, nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Ấu Dao nói: “Em có thể không phải con gái ruột của ba mẹ.”
Đỗ Trạch Thần sửng sốt: “Không thể nào, bọn họ hoàn toàn biết sở thích của em, em cũng vô cùng quen thuộc thói quen của bọn họ …”
“Con gái của bọn họ lúc tám tuổi đã bị bắt cóc.” Thẩm Ấu Dao nói.
Đỗ Trạch Thần cũng kịp phản ứng được chuyện này: “Nhưng bọn họ thường xuyên nhắc tới chuyện lúc em đi học, cấp hai, cấp ba …”
Con gái mới tám tuổi liền bị mất tích, vì sao bọn họ lại có thói quen ở chung với người con gái trưởng thành như vậy? Bình thường không phải đều sẽ cẩn thận từng li từng tí đi tìm hiểu, đi xem có hợp hay không à?
Thẩm Ấu Dao hít sâu một hơi: “Kỳ thật, bọn em đều không phải người của thế giới này……”
Ngoài việc đây là một thế giới trong sách, Thẩm Ấu Dao đem chuyện mình vừa tỉnh lại biến thành Thẩm Ấu Dao cũ mà nói ra, bao gồm cả ba mẹ cô cô cũng gặp chuyện như vậy…… Đỗ Trạch Thần nghe mà trợn mắt há hốc mồm, chuyện này thật sự quá mức ly kỳ đi. Thẩm Ấu Dao nói một hơi thì xong câu chuyện, bản thân cô cũng cảm thấy thấp thỏm, tuy rằng lúc cô nói với mẹ mình với dũng khí đáng khen và cũng nghĩ kỹ đường lui dành cho bản thân, nhưng chân chính cho đến lúc này, cô mới biết mình không cách nào để khống chế hoảng hốt trong lòng, cô cũng không muốn rời khỏi anh chút nào…… Thậm chí, cô còn nảy ra suy nghĩ hối hận vì đã nói ra, có phải cô quá xúc động và quá ỷ lại vào Đỗ Trạch Thần hay không?
Thật ra thì chỉ cần chậm rãi xử lý, chính cô cũng có thể xử lý……
Cô theo bản năng nắm lấy tay Đỗ Trạch Thần.
Đỗ Trạch Thần lúc này mới kịp phản ứng, anh nhận thấy sự bất an của cô liền vội vàng ôm cô vào lòng, giọng nói lại càng thêm bất an: “Em sẽ đột nhiên biến mất không?” Thẩm Ấu Dao sửng sốt, không nghĩ tới câu đầu tiên anh hỏi đến chính là cái này, nhưng cô vẫn lắc đầu nói: “Em cũng không biết.”
“Sẽ không, em chắc chắn sẽ không rời đi.” Đỗ Trạch Thần dùng sức tự an ủi mình: “Cha mẹ em không phải đã nói bên kia không tìm thấy em sao? Em cũng không còn chỗ về nữa rồi.”
Thẩm Ấu Dao ôm chặt hắn: “Ừ, em không trở về được, anh ở chỗ này, em không trở về.”
Đỗ Trạch Thần cúi đầu hôn cô, Thẩm Ấu Dao có thể cảm giác được cảm xúc sợ hãi đang làm loạn trong anh, cô dịu dàng đáp lại người đàn ông vì trong lòng cô cũng có cảm giác rõ ràng, cô sẽ không rời khỏi nơi này mà sẽ cùng anh bạch đầu giai lão*.
*Cụm từ này là cụm từ cũ: cùng sống với nhau đến trăm tuổi, đến lúc già (thường dùng làm lời chúc vợ chồng mới cưới). Còn cụm từ mới là bách niên giai lão.
Cảm xúc của Đỗ Trạch Thần dần dần được trấn an, khi anh xác định cô sẽ không có chuyện gì và cũng sẽ không rời đi thì mới nhớ tới bản thân phải nói chính sự: “Cho nên Tống Dĩ Sam cùng Thẩm Ấu Dao trước kia quen biết, biết một ít quá khứ của cô ta, sau đó dùng cái này uy h**p Thẩm Ấu Dao trước kia?”
Về phần uy h**p như thế nào thì hành động của cô ta đã nói rõ ràng.
Thẩm Ấu Dao gật gật đầu: “Em cũng không sợ việc bản thân uy h**p, chỉ là lo lắng cô ta làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến anh, ảnh hưởng đến ba mẹ mà thôi.”
“Khi còn bé, không, cho nên khi tới nơi này em đều không biết mọi chuyện xảy ra với Thẩm Ấu Dao trước kia?” Đỗ Trạch Thần hỏi.
Thẩm Ấu Dao gật gật đầu: “Ý của Tống Dĩ Sam là hình như trước kia hai người chúng ta quen biết, cho nên em muốn điều tra chuyện quá khứ trước.”
“Phải điều tra, mau chóng điều tra.” Đỗ Trạch Thần nói: “Em có manh mối gì không?” Thẩm Ấu Dao gật đầu: “Cô ta nói em là người của viện phúc lợi Tinh Tinh, hơn nữa còn nhắc tới một cái tên Hạ San San, em cảm thấy người kia có thể là Tống Dĩ Sam.” Tin tức của viện phúc lợi Tinh Tinh cũng không khó tra, dù sao thì Thẩm Ấu Dao chưa từng che giấu thân thế của mình, nơi cô xuất thân chỉ có một viện phúc lợi Tinh Tinh. Bởi vì chuyện này quá mức huyền ảo nên nếu giao cho người khác thì sợ rằng sẽ khá phức tạp hoặc sẽ xuất hiện nhiều chuyện ngoài ý muốn, vì thế mà hai người quyết định tự mình đi một chuyến.
Bọn họ mất nửa ngày bay thẳng đến tỉnh H và rất nhanh đã tìm được viện phúc lợi kia. Viện trưởng viện phúc lợi là một bà lão hơn sáu mươi tuổi, nhìn thấy Thẩm Ấu Dao vô cùng vui vẻ: “Ấu Dao đã về rồi.”
Thẩm Ấu Dao nhìn người phụ nữ đã già nhưng mặt mũi vẫn toát ra sự hiền lành này mà trong đầu bỗng nhiên dần hiện ra mấy đoạn ngắn, bật thốt lên: “Mẹ Hạ.” “Ôi!” Viện trưởng Hạ cảm thấy rất vui vẻ, sau đó mời bọn họ đến văn phòng, bà hiển nhiên cũng chú ý qua tin tức của Thẩm Ấu Dao, từ tận đáy lòng cũng cảm thấy cao hứng vì cô: “Con có thể tìm được ba mẹ mình thật sự quá tốt.”
Thẩm Ấu Dao cảm thấy có chút ngoài ý muốn, Tống Dĩ Sam chắc chắn cô xuất thân từ viện phúc lợi như vậy thì không có khả năng cô là con gái của vợ chồng nhà họ Thẩm, vậy mà viện trưởng lại mang bộ dáng một chút cũng không hoài nghi.
Viện trưởng Hạ như đã sớm có chuẩn bị, bà tìm ra một ít tư liệu về Thẩm Ấu Dao khi còn bé: “Mẹ nghĩ nếu con đã tìm được ba mẹ, vậy con khẳng định cũng phải trở về đây mà chứng thực một chút, vậy nên mẹ vẫn luôn chuẩn bị.”
Bà nói xong thì quay qua đánh giá Thẩm Ấu Dao một chút, thấy cô như vậy liền vui mừng mà nói tiếp: “So với trước kia cởi mở hơn nhiều, quả nhiên tìm được ba mẹ là tốt rồi, ta giờ mới thấy vui.” Thẩm Ấu Dao lần đầu tiên bị người ta nói là cởi mở, còn có chút mơ hồ, Đỗ Trạch Thần thấy thế lập tức cười nói: “Mẹ Hạ, vậy trước kia mẹ rất buồn a.”
Viện trưởng Hạ thương yêu nói: “Cũng không thể nói là buồn được, con bé được đồn công an đưa tới, nghe nói là được người ở ven đường cứu về đưa đến bệnh viện, sau khi cấp cứu khiến đầu óc cũng có chút hồ đồ, ngoại trừ tên của mình thì cái gì cũng không nhớ rõ, tính tình ngược lại còn cởi mở, chỉ là sau đó cùng Hạ San San làm bạn bè…… Gặp chuyện kia, liền trở nên có chút quái gở……”
Trong lòng Thẩm Ấu Dao khẽ động: “Hạ San San, cô ấy hiện tại có khỏe không mẹ?” Viện trưởng Hạ lắc lắc đầu: “Từ khi con bé thay thế con được người khác nhận nuôi liền đi luôn, không còn có bất kỳ tin tức gì.”
Thay thế cô được người ta nhận nuôi đi…
Đây chỉ sợ là mấu chốt, Thẩm Ấu Dao nháy mắt với Đỗ Trạch Thần, đứng dậy nói: “Em đi vệ sinh một chút.”
Sau khi cô rời đi, Đỗ Trạch Thần hỏi viện trưởng Hạ: “Hạ San San kia là sao vậy?” Viện trưởng Hạ thở dài: “Đứa bé Hạ San San kia là bị mẹ nó ném đi, khi đó nó đã hiểu chuyện, lúc mười tuổi thì bị đưa đến nơi này, nó so với Ấu Dao đến muộn hơn hai năm nhưng vì hai đứa nhỏ cùng tuổi và bởi vì là bị vứt bỏ nên quan hệ với Ấu Dao cũng rất tốt, con bé cũng luôn ngoan ngoãn nghe lời, chỉ là không nghĩ tới về sau sẽ làm ra chuyện như vậy……”
Đỗ Trạch Thần nghe nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu rõ chân tướng.
Trẻ em trong cô nhi viện có thể được nhận nuôi, nhưng phần lớn đều là những đứa trẻ nhỏ tuổi không nhớ chuyện gì, lớn như Thẩm Ấu Dao và Hà San San, bình thường sẽ không ai muốn, trên cơ bản sẽ phải ở viện trưởng phúc lợi đến khi trưởng thành.
Kết quả năm Thẩm Ấu Dao và Tống San San mười ba tuổi, có một đôi vợ chồng thoạt nhìn qua là người có điều kiện rất tốt, bọn họ muốn nhận nuôi một cô con gái lớn một chút, nói là không có con, hơn nữa tuổi lại lớn, nuôi con nhỏ không có tinh thần cùng lực, lớn một chút và nhu thuận hiểu chuyện là tốt rồi.
Khi đó Thẩm Ấu Dao và Hạ San San ở cùng một chỗ, tính cách đã sáng sủa hơn rất nhiều, hai người lại là hai cô gái xinh đẹp nhất trong viện phúc lợi, đôi vợ chồng kia liền muốn chọn một trong hai người bọn họ, ngay từ đầu bọn họ đã chọn trúng Thẩm Ấu Dao, dù sao thì Thẩm Ấu Dao cũng xinh đẹp hơn Hạ San San nhiều.
Nhưng lần thứ hai bọn họ đến viện phúc lợi thăm người thì lại không thấy Thẩm Ấu Dao đâu, tất cả mọi người chia nhau ra nhưng vẫn không tìm được, đôi vợ chồng kia còn tưởng rằng Thẩm Ấu Dao không muốn nên cũng không cưỡng cầu cô làm gì, vì thế liền quyết định nhận nuôi Hạ San San.
Đôi vợ chồng đi rồi, viện trưởng Hạ mới phát hiện Thẩm Ấu Dao đang bị trói trong kho hàng, hình như là bị đông lạnh một đêm, sau đó lại sốt cao……
Rõ ràng là ai đó đã làm việc này.
Khi đó Tống Dĩ Sam tuổi còn nhỏ nên không có năng lực che giấu cao minh, cô ta chỉ có thể dùng đơn giản thô bạo mà đạt được mục đích của mình.
“Đứa bé kia vẫn luôn nhu thuận thiện lương vậy mà……” Viện trưởng Hạ nghĩ đến chuyện kia liền thở dài: “Có lẽ là quá muốn có một gia đình đi, sau đó tôi liền nghĩ rằng không bằng cứ như nguyện ý của con bé, bằng không nếu lưu lại thì tôi cũng không cam lòng, sợ sẽ nháo ra chuyện lớn gì, về phần Ấu Dao, con bé kỳ thật cũng không muốn được nhận nuôi đến như vậy.”
“Nhưng mà, àizz, từ đó về sau, con bé lại càng không thích nói chuyện.” Đỗ Trạch Thần suy nghĩ một chút rồi nói: “Chỗ ngài có tư liệu về cặp vợ chồng kia không? Tôi cảm thấy Ấu Dao đối với chuyện này quả thật có khúc mắc, chúng ta đi xem cái người tên là Hạ San San kia đi, hai người nói chuyện có lẽ là tốt rồi.”
Viện trưởng Hạ không nghi ngờ gì, tìm cho Đỗ Trạch Thần tư liệu về cặp vợ chồng nhận nuôi kia, quả nhiên là họ Tống.
Đỗ Trạch Thần quyên góp một khoản tiền cho viện phúc lợi, sau đó liền tạm biệt viện trưởng đi thẳng đến nhà họ Tống.
Nhà họ Tống ở một trấn nhỏ nằm tại tỉnh H, khi hai người tìm được địa chỉ của bọn họ thì sắc trời đã tối đen, hỏi thăm một chút phát hiện nhà họ Tống đã chuyển đi từ hai năm trước.
Nhưng khi nhắc đến nhà họ thì hàng xóm láng giềng lại rất khinh thường, Thẩm Ấu Dao và Đỗ Trạch Thần ở lại đây một đêm, ngày hôm sau tìm người hỏi thăm một chút chuyện của nhà họ Tống, chuyện này vậy mà cũng vô cùng dễ dàng, chủ yếu là nhà họ Tống cũng là một gia đình kỳ lạ.
Mười mấy năm trước điều kiện của hai vợ chồng nhà họ cũng không tệ lắm, và chuyện duy nhất không tốt chính là không có con, sau khi thử các loại biện pháp thì đều vô dụng, có người nói cho bọn họ biết có thể nuôi “Dẫn tử” thử xem.
“Dẫn tử” chính là gia đình không sinh được con có thể nuôi một đứa con trước, tốt nhất là con gái, đứa con được nuôi này chính là dẫn tử, có thể mang đến cho bọn họ một đứa con ruột khác.
Cho nên vợ chồng nhà họ Tống ngay từ đầu đã không muốn thật lòng đối đãi với đứa bé chuẩn bị được nhận nuôi kia, bởi vậy nên mới chọn một đứa bé lớn hơn một chút từ viện phúc lợi, đến đây thì có thể không cần quan tâm, mà đứa bé kia còn có thể trực tiếp làm việc, sau này nếu có em trai thì cũng dễ chăm sóc hơn.
Sau khi Hạ San San được nhận nuôi liền đổi tên thành Tống Dĩ Sam, nhắc tới cô bé, hàng xóm láng giềng đều cảm thấy tiếc hận, bọn họ đều nói đứa bé kia nghe lời hiểu chuyện, học tập cũng tốt, đáng tiếc vợ chồng nhà họ Tống không nỡ tiêu tiền trên người cô bé, hơn nữa năm thứ ba sau khi sinh con trai liền đối với Tống Dĩ Sam càng không tốt.
Nếu không phải Tống Dĩ Sam tự mình mạnh mẽ, thời gian rảnh rỗi nhặt đồng nát tích góp tiền, xong lại có bạn học có tiền hỗ trợ đóng học phí thì nói không chừng, cô bé đã sớm phải bỏ học.
Dù vậy, sau khi Tống Dĩ Sam thi đại học xong thì nhà họ Tống cũng không cho cô bé đi học đại học, thậm chí còn định bán cô ấy cho một người đã góa vợ hơn ba mươi tuổi, người đó đổi lễ hỏi mua nhà cho con trai.
Tống Dĩ Sam cuối cùng dưới sự giúp đỡ của bạn bè mà chạy trốn đến trường học, dù vậy thì cô ta cũng không thể sống trong yên tĩnh, đôi vợ chồng kia đến trường học của cô bé gây ra chuyện lớn thiếu chút nữa làm cho cô ta phải nghỉ học.
Sau đó không biết tại sao, Tống Dĩ Sam bỗng nhiên được đạo diễn nhìn trúng liền bắt đầu con đường diễn phim, vợ chồng họ Tống lúc ấy mới không gây chuyện nữa, bởi vì nghe nói Tống Dĩ Sam lúc trước không chỉ cho bọn họ hai mươi vạn một năm, sau đó mỗi tháng còn cho hai ba vạn để làm phí sinh hoạt, vợ chồng bọn họ bởi vì số tiền này mà nếm được ngon ngọt, không hề coi cô ta là vật tiêu hao như lúc trước mà là xem như cây rụng tiền.
Cô ta mới làm việc được một năm thì cả nhà họ Tống đã chuyển ra khỏi thị trấn nhỏ, đến tỉnh khác.
Sự tình đến đây đã rất sáng tỏ, Thẩm Ấu Dao nói: “Trách không được cô ta phải vội vã muốn leo lên cao như vậy, chỉ có leo đến chỗ cao mới có thể thoát khỏi một nhà quỷ hút máu này.”
Đỗ Trạch Thần lại nghĩ đến chuyện khác: “Em có phát hiện ra không, ai cũng đều than thân thế đáng thương của cô ta nhưng mỗi khi đến thời khắc mấu chốt cô ta đều có cách vượt qua nguy cơ… ”
Thẩm Ấu Dao có chút kinh ngạc nhìn anh: “Anh là nói……”
“Em đừng quên, bắt đầu từ năm mười hai tuổi, cô ta sẽ vì một cơ hội nhận nuôi mà trói bạn tốt nhất của mình vào trong kho hàng mặc sống chết, hơn nữa cô ta đã thành công. Mặc kệ làm chuyện gì thì người đã thành công một lần, cô ta tuyệt đối không thể cự tuyệt thành công lần thứ hai, nếu không, một người mới vẫn còn xuất đạo (chưa nổi) thì lấy đâu ra hai mươi vạn?”
Đỗ Trạch Thần nói thêm: “Cho nên sau khi gặp được em, cô ta lập tức động tâm.” Thẩm Ấu Dao thở dài: “Đáng tiếc, cô ta nhất định phải thất vọng rồi.”
“Không chỉ đơn giản là thất vọng thôi đâu.” Đỗ Trạch Thần cười lạnh: “Nếu cô ta không biết kiềm chế thì ít nhất trong đoàn làm phim, anh sẽ không cho phép cô ta giương oai.” Thẩm Ấu Dao cũng nhíu mày: “Mẹ em nói người đại diện của công ty TDO xảy ra chút vấn đề, như vậy có phải sẽ ảnh hưởng đến đoàn làm phim hay không?” “Anh sẽ sắp xếp người nhanh chóng liên lạc với diễn viên, thuận tiện điều tra chuyện trước kia của Tống Dĩ Sam.”
Sau khi Đỗ Trạch Thần gọi điện thoại sắp xếp xong xuôi, hai người liền trực tiếp trở về đoàn làm phim tiếp tục quay phim.
Hiện giờ bọn họ đã rời khỏi đoàn làm phim hơn một tuần, ép rất nhiều cảnh phải quay trước, đạo diễn Cao bắt đầu chuyên chú quay cảnh hai người bọn họ. Các diễn viên khác thì tạm thời nhàn rỗi.
Tống Dĩ Sam ở bên này cũng bắt đầu công việc, cô ta thường xuyên đi bàn bạc chuyện làm người đại diện cho công ty TDO, bên kia hiển nhiên đang vội vàng nên sau khi bị Thẩm Ấu Dao kiên quyết cự tuyệt, lại gọi điện thoại mấy lần xác nhận Tống Dĩ Sam là bạn tốt của cô nên đã ký kết hiệp nghị.
Rất nhanh phía bên trên liền thả ra tin tức.
Tin tức này khiến giới thượng lưu chấn động, ai cũng không nghĩ tới Tống Dĩ Sam, người có nhiều lưu lượng (người theo dõi) và đang đứng hạng hai lại nhận được hợp đồng làm đại diện cho công ty lớn như vậy, tất cả đều cảm thấy không hiểu ra sao nhưng đồng thời cũng hâm mộ cô ta có vận khí tốt như vậy.
Sau khi nhận được lần làm người đại diện này, giá trị con người của cô ta sẽ tăng mạnh, tăng nhanh như diều gặp gió.
Mạc Duyệt quay quảng cáo xong trở về biết được tin tức này cũng sợ ngây người, mạng lưới quan hệ và tài nguyên của cô ta ở trong giới này rất nhiều, Tống Dĩ Sam biết chuyện công ty TDO tìm Thẩm Ấu Dao thì cô ta đương nhiên cũng rất rõ ràng, cho nên khi lời nói của đương đại rơi xuống trên đầu Tống Dĩ Sam mới nổi thì Mạc Duyệt lại cảm thấy không thể tưởng tượng được: “Sao cô làm được?”
Tâm tình Tống Dĩ Sam hiển nhiên rất tốt, cô ta nhìn Thẩm Ấu Dao một cái rồi cười nói: “Đương nhiên là Ấu Dao giúp tôi rồi.”
Mạc Duyệt nói: “Hai người khi nào thì có quan hệ tốt như vậy?”
Đây không chỉ đơn giản là chuyện hỗ trợ mà đây tuyệt đối là chắp tay nhường cho, cho dù là Thẩm Ấu Dao thì thứ nhường ra này cũng quá trân quý đi, Mạc Duyệt kinh ngạc cùng hoài nghi mà nhìn Thẩm Ấu Dao đang bất động vì cô ta luôn cảm thấy giữa hai người bọn họ có chuyện gì đó xảy ra.
Tống Dĩ Sam hình như cảm thấy vẻ mặt của cô ta rất thú vị nên nói: “Ấu Dao nói cô ấy chỉ thích diễn phim, hơn nữa còn không có tác phẩm gì nên nếu hiện tại nhận làm người đại diện thì có chút quá sớm, cho nên liền giới thiệu cho tôi đó.”
Mạc Duyệt nhíu nhíu mày muốn nói rằng nếu Thẩm Ấu Dao là quá sớm thì mấy năm nữa người như Tống Dĩ Sam cô cũng còn chưa tới thời cơ đâu. Giá trị của Tống Dĩ Sam lúc này tăng vọt nhưng Mạc Duyệt biết, cô ta chỉ là loại gác xếp trên không trung (người không có chỗ đứng, nổi lên nhất thời).
Thẩm Ấu Dao cũng Mạc Duyệt đều hiểu được đạo lý nếu như muốn làm một diễn viên tốt thì đây sợ không phải là chuyện tốt lành gì, nhưng hình như người kia không hiểu mà còn rất vui mừng.
Bây giờ nhìn dáng vẻ của Tống Dĩ Sam, Mạc Duyệt cảm thấy cô nói những lời này chỉ sợ người phụ nữ kia nghe không lọt thôi, hơn nữa người ta ký cũng đã ký rồi, lúc này vẫn phải biểu đạt một chút chúc mừng.
Lúc cùng nhau ăn cơm trưa, Mạc Duyệt còn nói nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, Dĩ Sam, lần trước không phải cô nói muốn đóng phim của đạo diễn Tằng Thạch sao? Lần này anh ấy đang chuẩn bị quay bộ , tôi đã chào hỏi với anh ấy rồi, cô có thể đi thử vai, nữ số 3 kia còn trống, hơn nữa bộ phim cũng rất xuất sắc.”
Tống Dĩ Sam không tiếp lời mà hỏi ngược lại Mạc Duyệt: “Nghe nói cô muốn quay